Làm sao để ra đi cũng phải cho “chuyên nghiệp”

Có mấy đứa xúi giục: cứ tà tà nhưng không làm gì hết. Đợi nó đuổi, bồi thường một đống tiền chơi chứng khoán.

Ra đi cũng phải cho “chuyên nghiệp”. Một cái đơn xin với lý do vô cùng hợp lý, tới mức ai đọc cũng thấy như… xạo. Lá đơn không uẩn khúc, không chửi bới, không luyến tiếc và theo lời ông bạn, đó là một lá đơn kinh điển.
Cái phòng làm việc mới ở công ty mới này nhìn ra một khoảng không mênh mông. Mỗi khi trời chuyển mưa thấy trong lòng tao tác, xung quanh lặng lẽ dù nhân viên và đồng nghiệp nhiều hơn.

Chả bù cho cái “lồng kính” giữa Sài Gòn, ngày nào cũng bắt mình nhìn xuống con đường lăng xăng người, lăng xăng xe cộ; còn nếu nhìn ngược lại chỉ thấy những bức tường. Rồi cũng tới lúc này.

Tôi đã rời cái nơi mà mình gắn bó và làm việc chung với một nhóm nhỏ như một “công ty gia đình” trong thời gian dài. Chỉ khi nghỉ việc mới thấy nó dài ơi là dài, mới thấy lý ra không nên để nó dài như vậy.

Biết rằng có một lúc nào đó mình sẽ ra đi vì có cơ hội tốt, muốn về gần nhà hơn hay chỉ vì không vừa lòng chuyện gì đó; nhưng khi nộp đơn xin nghỉ việc rồi cũng thấy hụt hẫng, thấy mất mát trong khi ở đầu bên kia, công việc mới vẫn đang đợi chờ.

Ra đi cũng phải cho “chuyên nghiệp”. Một cái đơn xin nghỉ việc với lý do vô cùng hợp lý, tới mức ai đọc cũng thấy như… xạo. Lá đơn không uẩn khúc, không chửi bới, không luyến tiếc và theo ông bạn, đó là một lá đơn kinh điển. Một kế hoạch bàn giao (mặc dù chắc không cần), một danh sách công việc đang làm, một số công việc sắp hoàn tất… Tất cả được viết y như trong sách hướng dẫn.

Cái khó khi viết đơn là phần ghi thời gian khi nào thì chính thức nghỉ. Mai chăng, tuần sau chăng, hay tháng sau? Chỉ sợ ghi mai nghỉ thì sếp sẽ biểu cuốn gói xéo ngay hay bị áp tải ra thang máy tức khắc mà chưa kịp chia tay mấy đứa nhân viên, bạn bè.

Cuối cùng rồi đơn xin nghỉ cũng viết xong và nhắm mắt đếm ngược cho đến khi bấm nút “send” gửi đi. Ngồi bần thần một lúc rồi tưởng tượng ra đủ thứ cảnh chia tay (không biết có nước mắt nước mũi gì không hở trời!). Ra khỏi phòng, bạn bè đứa thì nói chúc mừng, đứa thì hỏi sao vậy, đứa thì thêu dệt tình tiết cho một quyển hồi ký… và cuối cùng thì… không có gì xảy ra, như chưa hề có cuộc chia ly!

Một buổi ăn bánh xèo Đinh Công Tráng là kết thúc cho mười năm cộng tác với nhau. Thế thôi. Sếp lớn, sếp nhỏ gửi vài cái e-mail giã từ, tiếc rẻ (chắc cũng kiểu như cái đơn của mình), còn sếp trực tiếp thì lạnh tanh, không hề có một thông điệp nào ngoại trừ cả tuần sau mới nhận cái tin nhắn từ bộ phận nhân sự: sếp đồng ý rồi! Khác biệt văn hóa mà.

Có mấy đứa xúi giục: cứ tà tà nhưng không làm gì hết. Đợi nó đuổi, bồi thường một đống tiền chơi chứng khoán. Đứa thì biểu: chửi nó đi cho nó đuổi lẹ rồi lãnh tiền. Trời, làm vậy chắc bên công ty mới chạy mình luôn. Làm người ai làm thế. Nói vậy chứ cũng ra mua cuốn Bộ luật Lao động đem về coi “nó” trả mình mấy tháng lương.

Hồi còn làm có thấy ai gọi rủ rê gì đâu. Vậy mà khi vừa nộp đơn xong, điện thoại cứ tấp nập chào mời. Một em “săn đầu người” xinh tươi cảm thấy tiếc rẻ khi mình nói đã có nơi trao thân gửi phận rồi. Vậy mà em còn quyến rũ. Em chờ anh sáu tháng nữa nhe, bảo đảm với anh sau thời gian đó anh sẽ xin nghỉ tiếp. Cái công việc sau đó mới bền. Kinh nghiệm của em đó.

Vái trời cho lời tiên đoán của em trật lất. Đã hơn một tháng rồi kể từ ngày chính thức nghỉ việc. Thỉnh thoảng bạn bè, đồng nghiệp cũ cũng í ới gọi nhau tâm sự, kể chuyện cơ quan như không có chuyện gì hết. Thế rồi cũng quen dần, tên của mấy đứa trong công ty mới cũng đã gần thuộc hết. Chỉ thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ thấy cái mênh mông trống trải mà nhớ tới không gian ăm ắp người. Muốn được vậy, ra đi cũng phải cho chuyên nghiệp!

Cùng Danh Mục:

Nội Dung Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *